② Sau khi đến bệnh viện
Vì là giữa đêm nên ở clinic chỉ có 1 y tá và 1 bác sĩ trực. Mình được hướng dẫn lên phòng đẻ thay đồ và kiểm tra độ mở của tử cung, lúc đó có hỏi là ai sẽ là người vào cùng với mình khi đẻ. Sau khi xác định tử cung mở 4 cm, y tá đo nhịp tim của em bé. Sau đó, 2 vợ chồng mình được chuyển đến phòng chờ (chính là phòng mà mình sẽ ở sau khi sinh, trên đường di chuyển về phòng chờ y tá có hỏi mình có cần vào toilet không và đứng đợi). Y tá hướng dẫn chồng ghi lại thời gian các cơn đau của vợ, dặn mình ráng nhịn không được rặn trước khi tử cung mở hết và hướng dẫn cách nhịn rặn, rồi nói khi nào quá đau hoặc có vấn đề gì thì bấm nurse call (nút gọi y tá).
Các cơn đau bắt đầu dồn dập hơn. Cứ mỗi lần đau quá mình lại bấm nút gọi y tá. Y tá xuống kiểm tra lần đầu tử cung mở 6 cm, lần thứ 2 là 8 cm và đến lần cuối, lúc mình đau quằn quại thì được thông báo là đã mở hết. Mình được đỡ dậy, ra thang máy đi thẳng lên phòng đẻ (đi bộ luôn không có xe, cáng gì hết, hì hì). Lúc đó chỉ nhớ là đau thấu trời và bụng thì rất đói. Tử cung mình mở nhanh quá (3 tiếng sau khi vào viện đã mở hết) nên chồng còn không kịp đi mua gì cho vợ ăn và kết quả là vợ đói meo leo lên bàn đẻ :((
③ Lên thớt :))
Trong phòng đẻ có 2 y tá và 1 bác sĩ. Chồng mình được vào cùng với vợ. Sau khi lên bàn đẻ thì bác sĩ bắt đầu tiến hành hút nước tiểu, rửa ruột và làm 1 số thao tác cần thiết khác. Sau khi xong các thao tác trên, y tá hướng dẫn cách rặn như sau: khi bụng căng và cơn đau đến, hít sâu rồi thở ra, sau đó hít sâu lần nữa và thở ra, đến lần thứ 3 hít thật sâu và giữ như vậy (không thở ra), tay bám chặt vào bàn đẻ (có chỗ bám tay), đầu nâng lên nhìn về phía rốn và rặn hết sức.
Cạnh bàn đẻ có 1 cái máy đo cơn đau, mỗi lần cơn đau đến, bác sĩ nói là hãy rặn đi thì làm lại thao tác như trên. Cứ làm liên tục như vậy cho đến khi em bé được sinh ra. Mình thì mất khoảng 50 phút mới xong. Đến lần đau cuối cùng trước khi bác sĩ đỡ con ra, mình thấy nhanh khủng khiếp, nhưng vẫn kịp cảm thấy bị rạch cái roẹt 1 phát :((, sau đó thì nghe tiếng con khóc và bác sĩ giơ em bé lên, rồi y tá bế bé đặt vào ngực mình. Lúc này cả nhà mình đã được gặp nhau, chồng mình bắt đầu quay phim chụp ảnh các kiểu, hì. Thực ra lúc đẻ xong thì mệt và đau lắm, cảm giác không còn sức gì luôn nhưng nhìn thấy con thì quên hết, hì.
Sau đó, y tá bế con sang phòng em bé và chồng mình được yêu cầu ra ngoài. Chồng mình chạy ra ngắm con qua cửa kính, ông bà ngoại lúc này cũng vừa đến nên cũng ra xem mặt cháu. Trong phòng chỉ còn mình và bác sĩ. Bác sĩ tiến hành khâu vết rạch tầng sinh môn. Mình thật sự không biết là có được tiêm thuốc tê hay không vì không thấy bác sĩ nói gì cả, chỉ biết là đau kinh khủng, đau hơn cả lúc đẻ, mà khâu mãi không thấy xong ý :((. Hôm đấy là chủ nhật, clinic của mình còn có mỗi 1 bác sĩ đỡ đẻ mà có đến 2 sản phụ sinh vào sáng sớm, nên lúc đang khâu dở cho mình, bác sĩ còn chạy sang phòng bên cạnh đỡ đẻ cho người kia, làm mình vừa đói vừa mệt, lại đau khắp mình mẩy mà phải nằm đợi. Không biết ở VN thế nào chứ việc này mình thấy không chấp nhận được ý ?
Sau khi bác sĩ quay lại và khâu xong, y tá vào lau rửa vết thương và thay quần áo cho mình. Y tá hỏi mình cảm thấy thế nào, có ăn sáng được không? Mình nói đau và mệt lắm, không còn sức lực gì, nhưng mà đói lắm nên phải ăn chứ. Thế là bà ý cười phá lên. Một lúc sau bữa sáng được mang ra, chồng mình vào đút cơm cho vợ. Tuy đói và mệt nhưng thực sự là cơm quá ngon đi, mình ăn hết sạch =)). Sau khi ăn xong mình được đưa về phòng nghỉ ngơi.
→ Xem tiếp phần 2: Những ngày nằm viện sau khi sinh
Xin vui lòng không đăng lại nội dung trên trang này nếu không được phép của chúng tôi.